Tuần phòng FVN: Sự Mong manh, Lỗi lầm và Ân sủng

Tuần phòng FVN: Sự Mong manh, Lỗi lầm và Ân sủng

Tuần phòng FVN: Sự Mong manh, Lỗi lầm và Ân sủng

Sự Mong manh, Lỗi lầm và Ân sủng

“Ơn Ta đủ cho con” (2Cr 12,9)

Trong bầu khí yên tĩnh của buổi sáng đầu ngày mới, trước Lòng Chúa Thương Xót, chúng tôi bước vào giờ cầu nguyện với tâm thế không trốn chạy sự yếu đuối, nhưng đối diện với sự thật của mình trước ánh sáng Lời Chúa: “Ơn Ta đủ cho con” (2Cr 12,9). Cùng với chị Marthe, người đã đón nhận sự mong manh của mình như cánh cửa mở ra cho ân sủng, chúng tôi cũng xin được bước vào sự thật của chính mình, để ân sủng của Chúa có thể đi vào những vết nứt trong tâm hồn…

Tôi là người mỏng giòn và nhiều giới hạn

Lời Chúa nhắc: “Ơn Ta đủ cho con, vì quyền năng của Ta được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối.” Ai trong chúng ta cũng mang trong lòng những dấu tích của tổn thương: thất bại, lỗi lầm, những đam mê khó dứt, hay mặc cảm giằng xé. Chị Marthe, với thân xác đau bệnh và tinh thần nhiều lần chao đảo, cũng từng than trách, từng yếu mềm. Nhưng chị không dừng lại ở nỗi khổ đau, chị đặt tất cả vào tay Chúa, và tại chính nơi đó, ân sủng bắt đầu tuôn trào. Chúng tôi được mời gọi viết ra một giới hạn hay một lỗi lầm mà mình thường muốn che giấu.

Tôi không thể tự chữa lành

Giây phút này, chúng tôi nhớ lại những lần mình cố gắng thay đổi nhưng lại gục ngã. Những hối tiếc chưa lành, những lời trách bản thân vẫn còn âm ỉ… Marthe từng thú nhận: “Con làm không tốt những gì con phải làm”, nhưng chị đã không bỏ cuộc. Sức mạnh của chị đến từ sự phó thác tận căn: tin rằng ơn Chúa đủ cho con.

Ơn Chúa đủ cho con

Tiếp tục với lời chị Marthe: “Với một trái tim hiếu thảo, bạn hãy quăng tất cả sự khốn cùng của mình vào Lòng Thương Xót vô biên…”, chúng tôi được mời gọi không chỉ buông bỏ, mà còn đứng dậy, hành động, làm điều thiện có thể làm hôm nay. Chúng tôi đã viết vào mảnh giấy hình trái tim một quyết tâm cụ thể: một hành vi bác ái, một ánh nhìn mới, một chọn lựa bắt đầu lại.

Lời nguyện kết thúc vang lên trong thinh lặng nội tâm: “Con không đến với Chúa bằng một cuộc đời hoàn hảo, nhưng bằng sự thật mong manh của con…”, để từng vết nứt trong tâm hồn trở nên nơi cho ánh sáng Chúa chiếu vào.

Giờ cầu nguyện khép lại với những câu hỏi giúp chúng tôi đối diện với chính mình: tôi là ai trước mặt Chúa? Tôi đang né tránh điều gì? Tôi có còn tin vào tình yêu của Chúa trong sự yếu đuối? Tôi muốn đặt điều gì vào tay Người hôm nay? Với sự đồng hành thiêng liêng của chị Marthe, mọi người ra về với một ánh sáng mới, một niềm xác tín: Ơn Chúa thật sự đủ cho con.