Người ta muốn làm lớn, muốn mình hơn người khác, có quyền hành trên người khác! Để “hành” người khác chăng? Đúng thế. Cho nên mới có chuyện đàn áp cô nhi, quả phụ, người nghèo trong xã hội, và qua Isaia, Thiên Chúa lên án những tội lỗi đó (bài đọc 1)!
Ngay trong đời sống tôn giáo cũng thế. Người ta muốn ngồi trên ghế cao, muốn chỉ dạy người khác mà không muốn đụng tay làm, thích ra vẻ đạo đức hơn người bằng những y phục rườm rà, muốn ngồi chỗ nhất ở nơi thờ tự và trong đám tiệc! Người ta muốn “làm cha”, làm thầy dạy trên người khác, làm người chỉ đạo cho người khác.
Tại sao người ta thích “ngồi chồm hổm” trên người khác nhỉ?! Tôi dùng từ “ngồi chồm hổm” vì người ta thích ở trên người khác, nhưng tư thế đó đâu có yên, đâu có vững, bởi vì người ta chỉ chứng tỏ, chỉ ra vẻ thôi, chứ sâu xa mà nói, người ta có hơn gì nhau đâu. Ngồi trên người khác mà cứ sợ mình bị lật đổ, vì đó không phải là chỗ của mình! Cuộc đời của bao nhiêu nhà độc tài, bao nhiêu người lạm dụng chức quyền để trục lợi trên người khác đều ở thế chồm hổm như vậy cả. Và cuối cùng là bị truy đuổi, bị xử án, bị tù tội, bị giết chết! Ngay cả trong những phạm vi nhỏ hơn cũng thế, người ta cứ sợ người khác không phục mình, chê bai mình, công kích mình, sợ người khác hay hơn mình!
Tại sao người ta không tìm thấy niềm vui được là anh chị em của nhau, được là những người thân hữu của nhau, mà cứ chực leo lên đầu người khác, chứ chực làm hại người khác, là thế nào nhỉ?!
“Tất cả đều là anh em với nhau” (Mt 23,8). Chúa Giêsu đã dạy như vậy. Ngài ở trên cao, nhưng đã muốn trở nên anh em của loài người, vui vẻ với những người yếu thế, bị loại trừ trong xã hội; còn chúng ta thì chực muốn làm chúa trên người khác! Nếu cứ thế thì không vào thiên đàng được đâu, bởi vì nơi đó mọi người đều là anh chị em, con cùng một Cha là Thiên Chúa. Và người ta cũng có thể sống nếp sống của thiên đàng ngay bây giờ rồi, khi người ta sống niềm vui được là anh chị em của mọi người, khi tìm thấy niềm vui được san sẻ công việc, được đồng lao cộng khổ với nhau.
LP. Giuse Nguyễn Trọng Sơn