Khi đọc những điều liên quan đến các dân tộc thời bán khai, tôi có cảm nghĩ: sao họ man rợ, ác độc quá! Nhưng có lẽ đối với họ đó là chuyện bình thường. Con người ngày càng văn minh, biết ý thức bảo vệ nhiều thứ: thiên nhiên, thú vật, trẻ em, người khuyết tật, người già... Thấy có vẻ nhân bản hơn. Nhưng đồng thời, tôi cũng thấy con người hôm nay có nhiều thứ cũng ác tâm lắm: chiến tranh, khủng bố, bạo lực, giết người hàng ngày cách dễ dàng (ngay cả giữa những người trong cùng gia đình) vì những lý do không đáng, và... chất độc trong thực phẩm cho bao nhiêu người ăn! Đó là chưa nói đến chính trị, các nhà lãnh đạo có thể thí mạng người dân để họ tiến thân!!! Mà dần dần, dường như “những thủ phạm” thấy đó cũng là chuyện bình thường!!! Vậy thời nào con người độc ác hơn?! Không dễ trả lời đâu!
Những bạo lực gia đình, những cuộc ly hôn để lại những đứa trẻ thiếu mẹ hoặc cha; tuy dù họ vẫn còn sống, nhưng họ đi tìm hạnh phúc riêng mà bỏ lại những đứa con! Những đứa con ấy “rơi vào tay” những người không phải là cha, là mẹ của chúng, và bạo lực dễ xảy ra cho chúng! Gia đình đổ tội cho xã hội là nguyên nhân gây ra lối sống bạo lực, nhưng phần xã hội cũng đổ tội ngược lại là chính gia đình đã đưa vào xã hội những con người bạo lực! Khó đổ tội cho ai, nhưng các gia đình cần mang lấy trách nhiệm đào tạo những con người mang lại bình an bằng chính cuộc sống của gia đình.
Thời của thánh Phaolô lâu lắm rồi và ngài cũng bị ảnh hưởng của tư tưởng thời đại. Thế nhưng, ngay từ thời ấy, ngài vẫn nói được rằng để có thể có được đời sống gia đình bình an, hoà thuận, thì cần có sự hợp tác của hai bên: vợ biết phục tùng chồng và chồng cũng phải biết yêu thương vợ đến độ hy sinh tính mạng vì vợ nữa; con cái biết vâng lời cha mẹ, nhưng cha mẹ cũng đừng làm con cái ức chế (bài đọc 2)! Thành viên các gia đình hãy yêu thương nhau và tránh làm tổn thương nhau!
LP. Giuse Nguyễn Trọng Sơn