Tin Mừng mà Chúa Giêsu mang lại là Tin Mừng chữa lành; không chỉ chữa lành bệnh tật thể lý, nhưng là chữa lành toàn bộ cuộc sống. Để từ đó, tín hữu mới có thể trở thành người phục vụ người khác. Bà mẹ vợ của ông Phêrô được Chúa Giêsu chữa lành và “ngay tức thì” (parachrēma, Lc 4,39), bà đứng lên phục vụ Đức Giêsu và các môn đệ. Đón nhận ơn chữa lành tận tâm hồn, thì biến đổi người ta trở thành người phục vụ người khác trong niềm hân hoan. Bên cạnh đó, dân thành Caphácnaum kéo đến để được chữa lành bệnh tật thì chỉ muốn giữ Ngài lại cho mình. Nhưng Đức Giêsu thì rời khỏi đó, bởi vì Ngài còn muốn rao giảng Tin Mừng cho những người khác nữa. “Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó.” (Lc 4,43).
“Chính anh [Êpápra] đã cho chúng tôi hay về lòng mến mà Thần Khí ban cho anh em.” (Cl 1,8). Lòng mến đến từ Thánh Thần, Đấng đổi mới tận tâm hồn. Khi một tâm hồn thực sự được chữa lành, được đổi mới, thì có lòng mến. Và sự phục vụ phải đến từ lòng mến mới sinh ra hoa quả thật sự.
Tại sao có những người dấn trong đời sống và sứ mạng của Giáo Hội lại không mang lại được hoa quả của lòng mến, mà chỉ là những căng thẳng, những bất hoà, đổ vỡ...?!!! Vì họ chưa thực sự được chữa lành tận tâm can do từ Tin Mừng, chưa cảm nhận được tâm tư của người hạnh phúc vì được cứu độ thực sự, đó là ơn cứu độ mang đến sự thay đổi toàn bộ cuộc sống của họ. Họ làm tông đồ sớm quá, như làm ơn cho người khác, trong khi chính họ chưa cảm nhận chính mình được chữa lành những vết thương tâm lý và tâm hồn.
Mỗi kitô hữu cần để cho mình được chữa lành trước khi trở thành người phục vụ người khác. Hãy trải ra trước Thiên Chúa toàn bộ sự thật sâu thẳm của mình, và hãy để cho Thiên Chúa chữa lành.
LP. Giuse Nguyễn Trọng Sơn