Một người kể với tôi về người cha đã qua đời của anh: trước kia ông phục vụ trong quân đội, nhiều phen vào sinh ra tử, ông cảm nhận rất rõ ràng bàn tay Thiên Chúa ở cùng ông để bảo vệ ông. Người con nhắc lại thường xuyên câu mà có lẽ người cha đã nhắc lại không biết bao nhiêu lần khi kể lại cho các con về cuộc đời binh nghiệp nguy hiểm của ông: chỉ có Chúa mới làm được, chứ chúng ta chẳng là gì cả!
Biết ngồi nhìn lại cuộc đời, nhận ra sự can thiệp của Chúa, nhận ra cánh tay của Ngài nơi những gì diễn ra trong cuộc sống, đó là những kinh nghiệm tâm linh cần có. Ông Giacóp trên đường chạy trốn anh mình là Êsau đầy sợ hãi và gian khổ, ông đã được gặp Chúa và thốt lên: “Đây là nhà của Thiên Chúa, là cửa trời” (St 28,17).
Điều may mắn của những người có niềm tin vào Thiên Chúa là, thay vì chỉ thấy cuộc đời chỉ là những chuyện tình cờ, và đáng quý hơn nữa, là kết quả của cuộc sống tốt lành của mình, thì người tín hữu lại nhận ra Thiên Chúa đang hoạt động trong cuộc đời của mình. Thiên Chúa không ở xa, nhưng “cửa trời”, nơi Thiên Chúa đến với con người, ở ngay trong cuộc sống mà mình đã trải qua. Nơi cuộc đời con người chính là “nhà Thiên Chúa”, nơi Thiên Chúa hiện diện. Điều đáng quý hơn nữa là, cho dù nơi cuộc đời có biết bao gian truân, người tín hữu vẫn nhận ra tình thương của Thiên Chúa, sống cuộc đời mình trong tâm tình tạ ơn.
Tôi đã từng tiếp xúc và nghe những người già kể cho tôi nghe về cuộc đời của họ, luôn miệng nói lên tâm tình tạ ơn về những gì Thiên Chúa đã làm cho cuộc đời của họ. Họ sống tuổi già của mình cách rất tích cực nhờ tâm tình tạ ơn và họ cũng dùng những ngày của tuổi già để cầu nguyện cho người này, cho người kia. Người sống tâm tình tạ ơn luôn muốn làm gì gì đó cho người khác.
Niềm tin khiến cho người tín hữu luôn ngạc nhiên về Thiên Chúa, như người phụ nữ bệnh tật, như gia đình vị thủ lãnh trong bài Tin Mừng hôm nay.
LP. Giuse Nguyễn Trọng Sơn