Ông Phaolô có cảm nhận sâu sắc mình là người tội lỗi và do đó, mình là người được cứu độ.
“Anh thân mến, đây là lời đáng tin cậy và đáng mọi người đón nhận: Đức Kitô Giêsu đã đến thế gian, để cứu những người tội lỗi, mà kẻ đầu tiên là tôi. Sở dĩ tôi được thương xót, là vì Đức Giêsu Kitô muốn tỏ bày tất cả lòng đại lượng của Người nơi tôi là kẻ đầu tiên, mà đặt tôi làm gương cho những ai sẽ tin vào Người, để được sống muôn đời.” (1Tm 1,15-16)
Hai lần ông nói rằng mình là “người đầu tiên” được cứu độ. Điều này không hiểu theo nghĩa thời gian, nhưng theo nghĩa ông cảm nhận cách rõ ràng mình là người tội lỗi thực sự, tội nặng nề vì bắt bớ những người tin vào Chúa Giêsu Kitô, nhưng ông lại được tha thứ và được chọn làm tông đồ, không hề do công trạng gì của ông cả! Ông cảm thấy rõ ràng và mạnh mẽ về tội lỗi của mình và về ơn cứu độ mình nhận được, nên ông tự gọi mình là “người đầu tiên”, người đã được hưởng nhiều hơn hết ơn tha thứ và sự vực dậy từ Chúa Giêsu Kitô!
Nhiều khi người ta nghĩ rằng ý thức tội lỗi, ý thức về những giới hạn, thiếu sót của mình, là một thứ mặc cảm tiêu cực đè trên con người. Điều đó đúng nếu người ta “nằm lại” ở đó! Nhưng đây là ơn cứu độ, có nghĩa là con người được cứu thoát bởi quyền năng và nhất là bởi tình thương của Thiên Chúa. Cho nên, ý thức tội lỗi trong niềm tin kitô giáo phải đi đến xác tín về tình thương cứu thoát, tình thương nâng lên đến từ Thiên Chúa. “Người ta được chọn không phải vì muốn hay chạy vạy, nhưng vì được Thiên Chúa thương xót.” (Rm 9,16)
Những ý thức này làm cho kitô hữu bình an trước tội lỗi và giới hạn của mình, sống trong niềm hân hoan vì mình được cứu độ nên cũng hết mình phụng sự Thiên Chúa, khiêm tốn trong ý thức mình cần đến sự bổ túc từ người chung quanh. Khi có được những ý thức và cảm nhận này, kitô hữu thực sự đã bắt đầu được hưởng hoa trái của ơn cứu độ ngay từ cuộc sống hôm nay! Hạnh phúc dường bao những người cảm nhận cách sâu sắc rằng mình được cứu độ!
LP. Giuse Nguyễn Trọng Sơn