Khi vua Đavít cảm thấy đất nước đã bình an, ông có ý định xây cho Chúa một Đền Thờ. Thiện chí của ông được tiên tri Natan ủng hộ ngay, nhưng Thiên Chúa lại nói với họ một điều khác: chính Thiên Chúa mới là Đấng “xây nhà” cho vua Đavít khi làm cho nhà Đavít được vững bền qua các thế hệ. Thiên Chúa mới là Đấng “xây nhà” cho người ta, chứ không phải ngược lại. Vua Đavít đã trải qua một lịch sử dài để cảm nhận rằng thực sự ông không là gì cả, nhưng đã được Thiên Chúa cất nhắc lên, nên ông biết rất rõ về điều Thiên Chúa nói đây.
Nhưng đến thời Salomon, con của vua Đavít thì không cảm nhận sâu sắc về điều này. Khi mới lên ngôi, vua Salomon cũng ý thức mình là đứa trẻ không đáng gì trước mặt Thiên Chúa, được Thiên Chúa cất nhắc lên. Nhưng rồi, với một đất nước đã an bình, ông làm được ngôi Đền Thờ nguy nga, trở nên nổi tiếng vì sự khôn ngoan. Nhưng với sự khôn ngoan ấy, ông đã đi vào con đường nguy hiểm: từ Đền Thờ nguy nga, ông cảm thấy mình đã làm cho Chúa điều lớn lao, ông đi đến chỗ xây dựng vương quốc theo sự khôn ngoan trần tục, tìm cách liên kết với các nước chung quanh, và do đó, đưa cả những tôn giáo ngoại lai vào đất nước! Từ xây nhà cho Chúa, ông muốn tự “xây nhà” cho mình!
Trong đời sống của Giáo Hội, người ta dễ nghĩ rằng mình làm điều này điều kia cho Chúa, cho Giáo Hội chứ không phải được phục vụ Chúa và Giáo Hội là một ân ban. Từ đó, họ xây dựng các công trình của mình trong các hoạt động mục vụ và “gắn mác” cho nó là làm cho Chúa, cho Giáo Hội! Người ta muốn “xây nhà” cho Chúa nên các các công trình ấy là thực hiện ý định của cá nhân, của con người! Nhưng con người không thể mang lại ơn cứu độ cho người khác, chỉ có Thiên Chúa thôi. Hãy để cho Thiên Chúa “xây nhà” của Ngài, xây dựng ngôi nhà nơi chúng ta.
LP. Giuse Nguyễn Trọng Sơn