Lúc 12g trưa ngày Lễ Giáng Sinh 25/12, dưới trời mưa lâm râm, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã ban phép lành kèm theo ơn toàn xá cho tất cả các tín hữu hiện diện tại quảng trường thánh Phêrô cũng như những anh chị em tín hữu trên thế giới, theo dõi qua các đài phát thanh, truyền hình và các phương tiện truyền thông mới, miễn là họ giữ các qui tắc và hội đủ các điều kiện luật định, nghĩa là xưng tội, rước lễ, cầu nguyện theo ý Đức Thánh Cha và từ bỏ mọi quyến luyến đối với tội lỗi.
Anh chị em thân mến,
“Tất cả chúng ta hãy vui mừng trong Chúa, vì Đấng Cứu Độ chúng ta đã sinh xuống gian trần. Hôm nay từ cõi trời cao thẳm, bình an đích thực đến giữa chúng ta” (Ca Nhập Lễ, Thánh lễ Đêm Giáng Sinh). Pphụng vụ đêm Giáng Sinh cất lên lời ca như thế, và lời loan báo về Bêlem vang lên trong Giáo Hội: Hài Nhi được sinh ra bởi Đức Trinh Nữ chính là Chúa Kitô, được Chúa Cha sai đến để cứu chúng ta khỏi tội lỗi và sự chết. Thật vậy, Ngài là sự bình an của chúng ta; Ngài đã chiến thắng lòng hận thù ghen ghét nhờ tình yêu thương xót của Thiên Chúa. Vì lẽ này, “sự giáng sinh của Chúa là sự giáng sinh của hòa bình” (Thánh Lêô Cả, Bài giảng 26).
Đức Giêsu được hạ sinh trong chuồng bò, vì không có chỗ cho Ngài ở quán trọ. Ngay khi được sinh ra, Đức Maria mẹ Ngài “đã lấy tã bọc con, và đặt nằm trong máng cỏ” (Lc 2,7). Con Thiên Chúa, mà nhờ Ngài mọi sự được tạo thành, không được đón chào, và máng cỏ nghèo hèn dành cho gia súc chính là giường của Ngài.
Ngôi Lời vĩnh cửu của Chúa Cha, Đấng mà các tầng trời chẳng thể chứa hết, lại chọn đi vào trong thế gian bằng cách này. Vì tình yêu, Ngài đã muốn được sinh ra từ một người nữ và vì thế sẻ chia nhân tính của chúng ta; vì tình yêu, Ngài đã chấp nhận cảnh nghèo khó và sự khước từ, tự đồng hóa mình với những ai bị gạt ra bên lề và bị loại trừ.
Ngay từ khi Đức Giêsu giáng sinh, chúng ta thoáng thấy quyết định nền tảng sẽ dẫn dắt toàn bộ cuộc sống của Con Thiên Chúa, ngay cả đến cái chết của Ngài trên thập giá: quyết định không rời bỏ chúng ta dưới gánh nặng tội lỗi, nhưng chính Ngài gánh lấy tội lỗi cho chúng ta và mang nó trên mình. Chỉ mình Ngài mới có thể làm như thế. Tuy nhiên, đồng thời, Con Thiên Chúa cho chúng ta thấy điều mà chỉ chúng ta mới có thể làm, là mang lấy phần trách nhiệm của mình. Thật vậy, Thiên Chúa, Đấng tạo dựng nên chúng ta mà không cần chúng ta, sẽ không cứu độ chúng ta mà không có chúng ta (x. Thánh Âutinh, Bài giảng 169, 11, 13), tức là, nếu không có ý chí tự do yêu thương của chúng ta. Những ai không yêu thương thì không được cứu; họ lạc mất. Và những ai không yêu thương anh chị em mà họ nhìn thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa, Đấng mà họ không nhìn thấy (x. 1Ga 4,20).
Thưa anh chị em, trách nhiệm là cách thức bảo đảm cho hòa bình. Nếu hết thảy chúng ta, ở mọi cấp độ, ngừng lên án người khác và thay vào đó nhận ra lỗi lầm của mình, cầu xin Thiên Chúa ơn tha thứ, và nếu chúng ta thật sự bước vào trong nỗi khổ đau của người khác và liên đới với những người yếu thế và bị áp bức, thì thế giới sẽ biến đổi.
Đức Giêsu Kitô là sự bình an của chúng ta trước hết bởi vì Ngài giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi, và cũng bởi vì Ngài cho chúng ta thấy cách thức để vượt qua các cuộc xung đột – mọi cuộc xung đột, dù là giữa cá nhân với nhau hay quốc tế. Nếu không có một tâm hồn được giải thoát khỏi tôi lỗi, một tâm hồn đã được tha thứ, chúng ta chẳng thể trở nên những con người của hòa bình hay những sứ giả hòa bình. Đây là lý do vì sao Đức Giêsu được sinh ra tại Bêlem và chết trên thập giá: để giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi. Ngài là Đấng Cứu Độ. Với ân sủng của Ngài, chúng ta có thể và mỗi người phải góp phần mình để loại bỏ hận thù, bạo lực và chống đối, cũng như thực hành đối thoại, hòa bình và hòa giải.
Trong ngày lễ trọng đại này, tôi muốn gửi lời chào thân ái và đầy tình phụ tử đến mọi Kitô hữu, đặc biệt những ai đang sống ở vùng Trung Đông, mà gần đây tôi đã viếng thăm trong chuyến Tông du đầu tiên của mình. Tôi đã lắng nghe khi họ trình bày những nỗi sợ hãi của mình và biết rõ cảm giác bất lực của họ trước những thế lực lấn át. Hài Nhi được sinh ra hôm nay ở Bêlem chính là Chúa Giêsu, Đấng đã nói: “Trong Thầy, anh em được bình an. Trong thế gian, anh em sẽ phải gian nan khốn khó. Nhưng can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian” (Ga 16,33).
Từ Thiên Chúa, chúng ta hãy cầu xin công lý, hòa bình và sự ổn định cho quốc gia Libăng, Palestine, Israel và Syria, tin tưởng vào những lời thánh thiêng này: “Sự nghiệp của đức công minh sẽ là hòa bình, và kết quả của đức công chính là sự thái bình và tin tưởng đến muôn đời” (Is 32,17).
Chúng ta hãy phó dâng toàn thể lục địa Âu châu cho Hoàng Tử Bình An, xin Ngài tiếp tục khơi lên tinh thần cộng đồng và hợp tác, trong sự trung thành với nguồn gốc và lịch sử Kitô giáo của mình, cũng như trong tình liên đới– và sự đón nhận – với những ai nghèo khổ. Chúng ta hãy cầu nguyện cách riêng cho những người dân Ukraina đang chịu đau khổ: ước gì tiếng ầm vang của vũ khí ngừng lại, và ước gì các đảng phải liên quan, với sự nâng đỡ và dấn thân của cộng đồng quốc tế, tìm được lòng can đảm để tiến hành đối thoại chân thành, trực tiếp và tôn trọng.
Từ Hài Nhi ở Bêlem, chúng ta khẩn nài hòa bình và sự an ủi cho những nạn nhân của mọi cuộc chiến tranh gần đây trên thế giới, đặc biệt những nạn nhân bị lãng quên, cũng như những người chịu đau khổ vì bất công, bất ổn chính trị, bách hại tôn giáo và khủng bổ. Tôi nhớ cách đặc biệt những anh chị em của chúng ta ở Sudan, Nam Sudan, Mali, Burkina Faso và Cộng hòa Dân chủ Congo.
Chúng ta hãy nài xin Hoàng Tử Bình An chiếu tỏa trên đất nước Myanmar ánh sáng về một tương lai của hòa giải, phục hồi niềm hy vọng cho những thế hệ trẻ, hướng dẫn toàn thể người dân tiến bước theo những nẻo đường của hòa bình, và đồng hành với những ai đang sống mà không có chỗ tựa nương, sự bảo đảm hoặc niềm tin tưởng vào ngày mai.
Chúng ta xin Chúa để tình hữu nghị xưa nay giữa Thái Lan và Campuchia được phục hồi, và để các đảng phái liên quan sẽ tiếp tục làm việc hướng đến hòa giải và hòa bình.
Chúng ta cũng phó dâng cho Thiên Chúa các dân tộc tại Nam Á và Châu Đại dương, những người những người đã phải chịu thử thách nặng nề bởi các thảm họa thiên nhiên nghiêm trọng gần đây đã tàn phá toàn bộ các cộng đồng. Trước những thử thách như thế, tôi mời gọi mọi người, với niềm xác tín chân thành, hãy làm mới lại cam kết chung của chúng ta trong việc trợ giúp những người đang đau khổ.
Anh chị em thân mến, trong bóng tối của màn đêm, “ánh sáng thật, đã đến thế gian và chiếu soi mọi người” (Ga 1,9), nhưng “người nhà chẳng chịu đón nhận” (Ga 1,11). Chúng ta đừng để mình bị vượt thắng bởi sự lãnh đạm đối với những người đau khổ, vì Thiên Chúa không dửng dưng với nỗi khổ đau của chúng ta.
Khi trở nên người phàm, Đức Giêsu đã mang lấy sự yếu đuối của chúng ta, đồng hóa với từng người trong chúng ta: với những ai chẳng còn gì và đã mất tất cả, như những cư dân ở Gaza; với những ai là nạn nhân của đói kém và nghèo khổ, như người dân Yemen; với những ai đang phải rời bỏ quê hương để tìm kiếm một tương lai ở nơi khác, như biết bao người tị nạn và di dân vượt Địa Trung Hải hoặc băng qua lục địa châu Mỹ; với những ai đã mất việc làm và đang tìm kiếm công việc, như rất nhiều bạn trẻ đang chật vật tìm công ăn việc làm; với những ai bị bóc lột, như nhiều công nhân bị trả lương thấp; với những người đang ở trong tù, những người thường phải sống trong những điều kiện thiếu nhân đạo.
Lời cầu khẩn hòa bình vang vọng từ mọi vùng đất đều chạm đến trái tim Thiên Chúa, như một nhà thơ đã viết:
“Không phải thứ hòa bình của một lệnh ngừng bắn, cũng chẳng phải ảo tưởng về hình ảnh sói nằm với chiên, nhưng đúng hơn khi sự náo động trong lòng đã chấm dứt và chỉ còn lại một sự mệt nhoài tột độ…
Ước gì hòa bình đến như những đóa hoa dại, bất chợt, bởi vì cánh đồng cần đến nó: một nền hòa bình hoang sơ”.
Trong ngày thánh thiêng này, chúng ta hãy mở lòng ra với những anh chị em đang cần đến hoặc đau khổ. Khi làm như thế, chúng ta mở lòng ra với chính Hài Nhi Giêsu, Đấng dang rộng vòng tay chào đón chúng ta và mạc khải cho chúng ta thần tính của Người: “Còn những ai đón nhận…thì Người ban cho họ quyền trở nên con Thiên Chúa” (Ga 1,12).
Chỉ trong ít ngày nữa, Năm Thánh sẽ kết thúc. Các Cửa Thánh sẽ đóng lại, nhưng Đức Kitô, niềm hy vọng của chúng ta vẫn ở với chúng ta luôn mãi! Người là Cánh Cửa luôn rộng mở, dẫn chúng ta vào sự sống thần linh. Đây chính là lời loan báo đầy hân hoan của ngày hôm nay: Hài Nhi được sinh ra là Thiên Chúa làm người; Người đến không phải để kết án nhưng để cứu độ; đây không phải là sự xuất hiện chóng qua, vì Người đến để ở lại và trao ban chính mình. Nơi Người, mọi vết thương đều được chữa lành và mọi tâm hồn tìm được sự nghỉ ngơi và bình an. “Giáng sinh của Chúa là sự giáng sinh của hòa bình”.
Tôi chân thành cầu chúc anh chị em một lễ Giáng Sinh an bình và thánh thiện!
Cồ Ngọc Hải dịch
nguồn: vatican.va